Giọt nước mắt...

Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng
khi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biển
là khi những giọt nước mắt
rơi...

*

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài
dâng từ trái tim lên khóe mắt
cả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắc
để rồi cúi đầu và khóc
vì không thể làm gì hơn!

*

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình hình dáng của sự cô đơn
lăn từ khóe mắt qua cánh mũi
như một vệt dài của sướng vui và buồn tủi
như một giọt sương rơi vào khuya tối
cảm giác của nghẹn ngào không nói
sâu đến vô cùng...

*

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một mũi tên
sượt vào bờ môi mặn chát
có lần nuốt vào trong mặc trái tim bỏng rát
có lần cắn răng để trôi qua suốt chiều dài gương mặt
để chứng kiến hết những vỡ òa...

*

Những giọt nước mắt có thể nào đại diện hết cho những ước mơ
cho người cần một tình yêu quay trở lại...
cho người cần thứ tha những lầm lỗi...
cho người cần đợi chờ cả đời chỉ để nói một câu nói...
cho người cần vứt bỏ hết ngày hôm qua vào vũng tối...
sớm mai thức dậy trong buổi bình minh!

*

Không ai biết trước được lúc nào trong tim sẽ cạn khô hết những yêu thương?
những giọt nước mắt khi nào sẽ ngừng chảy?
những người với người trói buộc nhau vì tất cả (ngoại trừ tình yêu) thế gian muốn nhìn thấy?
những người muốn sống mà không thể sống như một ngọn nến cháy
cả đời không một lần thắp lên?...

*

Những giọt nước mắt
trong mỗi con người
luôn sống với cảm giác đau đớn vì cần được lãng quên!

Nguyễn Phong Việt, 11-11-2008


Tự bao giờ không biết tự dưng mình lại thấy yêu thơ Nguyễn Phong Việt đến như vậy... thơ cho mình cái cảm giác đồng cảm đến tận những giọt cuối cùng.

Anh không viết về tình yêu. Anh chỉ viết về những nỗi đớn đau tột cùng. Khi con người ta đau đớn tình yêu hay vì bất kỳ lý do gì nữa đều cần được cảm thông và chia sẻ... Những lúc như thế trái tim con người ta cần được vỗ về an ủi... cần một bàn tay để xoa dịu...

Mình đã tự nguyện để làm một bàn tay... (cho dù người ta đôi khi chẳng cần tới).. nhưng bàn tay cũng có những giọt nước mắt lăn dài trên cánh mũi với những sướng vui buồn tủi... và như lẽ tất nhiên nó sẽ trượt dài rồi lăn vào một nơi sâu đến vô cùng.
Bàn tay nào cũng có trái tim chứ và trái tim ấy cũng cần phải được vỗ về anh ủi...

Mỗi giọt nước mắt đều bắt đầu một hành trình dài để đi từ trái tim đến khóe mắt, và một hành trình dài nữa để nó lăn ngược trở lại con tim, nơi đó nó trở nên bỏng rát nằm đấy và không mất đi đâu. Cứ nghĩ rằng trái tim mình như hai mảnh ghép của loài trai nơi đáy thì với mỗi giọt nước mắt với thời gian ta sẽ có một hạt ngọc... kết tinh từ những đau đớn.

Hôm nay khi nhìn lại chính mình trong gương, chưa bao giờ mình lại ngạc nhiên với chính mình như vậy. Một người rất khác... hành xử theo một lối rất khác, và buồn bã cũng theo một lối rất khác.
Một kẻ đa nghi như mình đã luôn tự hỏi rằng mình là ai? Hôm nay chợt nhận ra mình chẳng là ai cả... vì mình có quá nhiều "một người khác". Nhiều đến nỗi chính mình hoang mang, chính mình còn không biết mình là ai. Buồn cười!

Gần mười năm trước mình đã viết 2 câu thơ như vầy:

Lửa có tắt khi nến dần nhỏ lệ

Xuân còn không khi hoa lá trơ cành


Đó cũng là lúc mình đang hoang mang... Gần mười năm sau đọc Nguyễn Phong Việt lại bắt gặp cái tứ thơ ấy trong từng giọt nước mắt lăn dài...

Không ai biết trước được lúc nào trong tim sẽ cạn khô hết những yêu thương?

những giọt nước mắt khi nào sẽ ngừng chảy?

những người với người trói buộc nhau vì tất cả (ngoại trừ tình yêu) thế gian muốn nhìn thấy?

những người muốn sống mà không thể sống như một ngọn nến cháy

cả đời không một lần thắp lên?...


Mình cũng biết đến khi nào sẽ cạn khô hết những yêu thương, những giọt nước mắt khi nào sẽ nghững chảy... Nhưng mình có niềm tin chắc chắn như là khi mình đã nói với "Vọng" rằng... tin ở hoa hồng không tồn tại trong tâm tưởng mà tồn tại trong bản chất của mỗi con người...

Bên kia là những yêu thương, bên kia là nắng ấm...
Sao trong lòng người chỉ có mưa bay...

diễm xưa

Comments

Popular posts from this blog

Phương Vy - Lúc mới yêu

Nhậu

7 ngày cho mãi mãi